Chợt nhiên tôi thấy cha già
Tôi sợ Người đi xa một ngày, rồi không quay về nữa
Như đứa bé, tôi đợi cha bên khung cửa
Mắt ngóng ra con đường làng
Mắt vàng hoe
Cỏ xanh nấm mộ nơi ít người qua lại...
Đời sống khiến đôi vai lũ trẻ phải cứng rắn và nặng trịch dần
Khi Người đi đến bên kia con dốc
Con muốn nắm tay Người à ơi
Khi con khóc, cha dỗ dành
Dù có tinh anh bao nhiêu vẫn tìm đôi vai tựa đầu ngốc dại
Quên đi cay đắng, mệt nhoài...
Trong chuỗi ngày bình thường