Bến quê xưa...
Lũ chúng tôi giấu viên bi bên mé bờ cát.
Sóng đập dồn, cuốn cả tuổi ấu thơ.
Mấy mươi năm tìm hoài không thấy.
Chiếc bi nép trong nỗi dại khờ
Hay chìm vào cơn sóng đã ngủ yên chưa kịp xô đời chìm nổi?
Rồi có lần muốn ụp mặt vào dòng sông hiền lành.
Cơn sóng vỗ rì rào êm êm ký ức.
Rồi có lần đứng lặng ở cuối bờ
Giữa dòng trong đục
Sao nghe rớm nước mắt trong tiếng hò ai xa khuất?
Chợt một ngày mình nhớ bến quê nhà!
Bắt xe ngay đi về hướng xa thành phố
Ngày mai đi làm, mặc kệ!
Mình về ăn cơm với má.
Cá với rau. Miếng bầu luộc chấm chao thương quá!
Đời còn được bao lần hôn lên đôi mắt má rưng rưng?