Thánh I-nha-xiô là một thầy khất thực thánh thiện. Ngài là con thứ hai trong gia đình nông dân ở Sardinia và tên thật là Phanxicô Inhaxiô Vincentêê Pêis. Ngay từ nhỏ Vincentê đã biết cái nghèo là gì, nhưng trong mái nhà đơn sơ ấy là bầu khí thánh thiện của một người cha siêng năng làm việc và người mẹ đạo đức, luôn dạy con cái trở nên xứng đáng là con Chúa.
Ngay từ nhỏ, Vincentê đã thường đau yếu luôn, và khi 18 tuổi ngài bệnh nặng đến nỗi phải nằm liệt giường trong nhiều tháng. Chạy đến với Ðức Trinh Nữ Maria, ngài hứa sẽ trở thành một tu sĩ dòng Capuchin nếu Ðức Mẹ chữa khỏi. Và Vincentê bắt đầu hồi phục, nhưng lại quên đi lời hứa ấy.
Mãi cho đến một biến cố thứ hai, khi ngài đang cưỡi ngựa thì con ngựa trở chứng chạy lồng lộn tưởng như muốn hất ngài xuống đất nhưng bỗng nhiên nó thuần thục trở lại, và ngài tin rằng Thiên Chúa đã can thiệp để nhắc lại lời hứa trước đây. Năm 1721, ngài gia nhập tu viện Thánh Biển Ðức ở Cagliari, và sau khi mặc áo dòng, ngài có tên là Thầy I-nha-xiô.
Sau khi tuyên khấn, ngài được sai đến tu viện ở Buoncammino làm đầu bếp trong vòng hai năm. Và mười năm tiếp đó ngài đi khất thực cho tu viện ở Iglesias và sau lại trở về Buoncammino làm nghề dệt. Tuy nhiên, chỉ được vài năm, ngài lại trở về công việc khất thực cho nhà dòng. Có thể nói, “công việc” của ngài bao gồm việc lang thang trên đường phố Cagliari để xin thức ăn cho nhà dòng. Không bao lâu, ngài là khuôn mặt quen thuộc của dân chúng và họ gọi ngài là “Padre Santo” (Cha Thánh).
Ngài được sự yêu mến của người già cũng như sự tin tưởng của người trẻ. Trẻ con ở Cagliari lại càng quý mến “Padre Santo” là chừng nào khi ngài luôn kể cho chúng nghe các câu truyện hấp dẫn của các thánh, dạy bảo cho chúng biết về Thiên Chúa, cũng như chỉ vẽ chúng cách cầu nguyện cùng Thiên Chúa.
Lòng thương yêu tha nhân đã trở nên phần thiết yếu trong cuộc sống hàng ngày của ngài, và từ đó xuất phát sự khôn ngoan, lòng nhiệt thành có sức thu hút người khác.
Trong hai năm cuối của cuộc đời, ngài bị mù, và từ trần ngày 11 tháng Năm 1781. Ngài được Đức Giáo Hoàng Piô XII phong thánh năm 1951.
Lời Bàn
Tại sao người dân ở Cagliari lại giúp đỡ các tu sĩ? Các môn đệ của Thánh Phanxicô là những người siêng năng làm việc nhưng đó là những công việc không đủ sống. Trong những điều kiện ấy, Thánh Phanxicô cho phép họ đi xin ăn. Cuộc đời Thánh I-nha-xiô cho chúng ta thấy, những gì Thiên Chúa coi là giá trị thì không liên hệ đến đồng lương cao hay thấp.
Lời Trích
“Tôi thường làm việc với đôi bàn tay, và tôi vẫn muốn làm việc; tôi thực sự mong muốn tất cả các anh em đều tận tình làm việc. Những ai không biết cách làm việc hãy học làm việc, không phải vì muốn được trả lương nhưng vì sống gương mẫu và để tránh sự lười biếng. Và khi chúng ta không được trả lương, hãy trông nhờ vào bàn ăn của Thiên Chúa, mà đi ăn xin từng nhà một” (Thánh Phanxicô, Bản Di Chúc).