Nhiều người thánh thiện dường như lại chết yểu. Trong số đó có Thánh Đaminh Savio, quan thầy của các chú hội hát.
Sinh ngày 02 tháng 4 năm 1842 tại Riva di Chieri, Turin, nước Ý trong một gia đình nông dân, ngay từ khi lên bốn, mẹ ngài đã thấy cậu con trai bé nhỏ quỳ cầu nguyện trong một góc nhà. Lúc năm tuổi, ngài là chú giúp lễ. Khi lên bẩy, ngài được Rước Lễ Lần Đầu. Vào ngày trọng đại ấy, ngài đã chọn phương châm: “Thà chết chứ không phạm tội!” và ngài luôn luôn giữ điều ấy.
Quả thật, Đaminh là một cậu bé bình thường nhưng lòng yêu mến Thiên Chúa của cậu thật phi thường.Vào lúc 12 tuổi, Đaminh theo học trường của Thánh Don Bosco. Qua cách cầu nguyện của Đaminh, mọi người trong trường đều nhận thấy cậu thật khác biệt. Đaminh yêu quý tất cả mọi người, và dù trẻ hơn họ, cậu cũng lo lắng để ý đến họ. Cậu sợ rằng họ sẽ mất ơn sủng của Thiên Chúa vì tội lỗi.
Đaminh Saviô thường nói, “Tôi không làm được những điều trọng đại. Nhưng tôi muốn tất cả những gì tôi làm, ngay cả những gì nhỏ nhặt nhất, là để vinh danh Thiên Chúa.”
Có lần, chúng bạn đưa cho cậu xem hình ảnh đồi trụy. Vừa thoáng nhìn thấy, cậu đã cầm lấy tờ báo xé tan ra từng mảnh và hỏi, “Thiên Chúa ban cho chúng ta cặp mắt để nhìn những điều xấu xa như vậy hay sao? Các anh không thấy xấu hổ à?”
Một lần khác, hai tên con trai giận dữ lấy đá ném nhau. Thấy thế, Đaminh đứng vào giữa, cầm tượng thánh giá nhỏ đưa lên cao, và nói, “Trước khi đánh nhau, mấy anh hãy nhìn vào thánh giá và nói, ‘Đức Giêsu Kitô vô tội khi Ngài chịu chết đã tha thứ cho kẻ giết mình. Tôi là kẻ tội lỗi, và tôi sẽ làm đau khổ Ngài khi không tha thứ cho kẻ thù.’ Rồi sau đó mấy anh hãy bắt đầu – và hãy ném đá tôi trước!” Hai anh kia cảm thấy xấu hổ, xin lỗi nhau và hứa sẽ đi xưng tội.
Sức khoẻ của Đaminh rất mỏng manh, thường hay đau yếu luôn và đưa đến biến chứng về phổi khiến cậu phải về nhà để tĩnh dưỡng. Tuy nhiên, khi ở nhà, bệnh tình lại càng gia tăng nên đã được chịu các Bí Tích sau cùng. Lúc ấy Đaminh mới 15 tuổi, nhưng cậu không sợ chết. Thật vậy, cậu vô cùng sung sướng khi nghĩ đến lúc được lên thiên đàng. Ngay trước khi chết, cậu cố gượng ngồi dậy. Cậu nói thầm vào tai cha mình, “Giã biệt bố.” Rồi bỗng dưng mặt cậu tươi sáng với nụ cười rạng rỡ. Cậu kêu lên, “Con đang nhìn thấy những điều kỳ diệu!” và trút hơi thở cuối cùng.
Đaminh Savio qua đời ngày 09 tháng 3 năm 1857 tại Mondonio, nước Ý. Chính Thánh Don Bosco là người viết lại tiểu sử của Đaminh Savio. Mộ phần Dominic Savio tại VCTĐ Đức Bà Phù Hộ Các Giáo Dân tại Turin không xa nơi an nghĩ của cha thánh Don Bosco.
Đức Giáo Hoàng Chân Phước Pius IX đã công nhận các nhân đức anh hùng và thánh thiện của Đấng Đáng Kính Đa Minh Savio ngày 11 tháng 7 năm 1933. Đức Giáo Hoàng Pius XII đã tôn phong Dominic Savio lên bậc Chân Phước ngày 05 tháng 3 năm 1950, rồi bốn năm sau chính ngài đã nâng Chân Phước Dominic Savio lên hàng hiển thánh ngày 12 tháng 6 năm 1954. Trong buổi lễ phong thánh, Đức Giáo Hoàng Pius XII đã nói, “Một thiếu niên như Đaminh, là người cố gắng giữ mình sạch tội từ khi rửa tội cho đến khi chết, quả thật là một vị thánh.”