1. Có một điều tôi không sao dám nói với mẹ tôi. Chuyện mùa thi mẹ từ quê gửi cho tôi món quà. Quà là chai thuốc sóng sánh nước. Mẹ dặn dò tôi mau uống thôi. Bởi con đang học, thuốc này bổ óc đó con ơi. Dẫu không cần, tôi mân mê uống với cả tình yêu. Nào ngờ đâu lại bị đau khiến tôi mãi nhớ đời. Rồi mùa thi ấy cũng kết trái. Mẹ nhận tin vui, vui rất vui . Nhắn lên tôi rằng thuốc thật công hiệu phải không con.
ĐK: Mẹ tôi là thế giống như bao mẹ quê thương con trọn bề. Dang cánh tay âm thầm vỗ ve, mãi chở che. Tình thương vì thế mới thiêng liêng làm sao. Tâm tư dạt dào nhưng nỗi riêng con nào dám ngỏ để mẹ tròn niềm vui.
2. Lúc ra trường tôi hân hoan tính đến chuyện tình duyên. Mẹ tôi hay lại từ quê gửi cho tôi khăn hồng. Mẹ dặn tôi hãy nhớ giữ lấy, dành tặng cho ai con sánh vai. Chiếc khăn chung thủy, duyên bền đẹp nghĩa yêu thương. Trót tâm tình tôi đem khăn mới đến cho người yêu. Nào ngờ đâu lại bị chê khiến tơ duyên lỡ làng. Rồi tình yêu mới cũng tiến tới. Mẹ nhận tin vui, vui rất vui. Nhắn lên tôi rằng: khăn hồng chung thủy phải không con?