Trên một trang báo Tuổi Trẻ điện tử gần đây, có đăng câu chuyện đổi đời thật kỳ diệu của một con người, đã từng có một quá khứ ăn chơi sa đoạ thật khét tiếng, rất đáng cho chúng ta khâm phục và suy nghĩ:
Nếu có dịp đến huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang, mà hỏi đến Giang Trung Tướng, hay Giang Giang Hồ, thì ai ai cũng đều biết:
Giang sinh ra tại thị trấn Chủ.
Ngay từ nhỏ, Giang luôn dẫn đầu các vụ ấu đả, trấn lột có tiếng ở trong vùng.
Lớn lên một chút, máu giang hồ đã không đủ để giữ chân Giang ở lại một thị trấn nhỏ bé. Người thanh niên đã cùng bọn đàn em kéo lên Hà Nội để thoả chí ăn chơi.
Chân ước chân ráo đến Hà thành, lúc đầu, người thanh niên, cùng với bọn đàn em, xin đi làm phụ hồ. Ngày đi làm, tối nhậu nhẹt trác tán.
Chả mấy chốc, mọi ngỏ ngách của Hà Nội, từ sàn nhảy, đến vũ trường, đến các động mãi dâm, anh đều thuộc nằm lòng.
Do việc làm ăn chân chính không đủ, để trang trải cho việc ăn chơi. Giang cùng đàn em lân la đến các bến xe, bến tàu, để hành nghề cướp giật.
Cảnh sát nhiều lần ra quân lùng bắt, nhưng đều thất bại.
Nhưng đi đêm mãi, rồi cũng có ngày gặp ma. Sau bao nhiêu lần tẩu thoát, cuối cùng, Giang cũng đã bị sa lưới pháp luật. Bản án 3 năm tù, đã kết thúc đời vàng son của một tướng cướp lừng danh.
Ra tù, như con ngựa bất kham, Giang về quê tiếp tục tính chuyện lâu dài. Bọn đàn em đang chờ người hùng về, để tiếp tục công việc bỏ dỡ bấy lâu nay.
Sau khi xem xét tình hình và địa bàn hoạt dộng, Giang cùng với đàn em tổ chức đường dây buôn lậu gỗ.
Nghề này, không mấy chốc đã biến Giang Đại Ca, thành Giang Lâm Tặc.
Vốn có tài thao lược, người lâm tặc này đã móc nối được với nhiều nhân viên kiểm lâm. Trung bình mỗi ngày, đội xe của Giang có thể tải từ 25 đến 30 chuyến xe gỗ về các thành phố lớn. Xe gỗ nào cũng ngang nhiên đi lại, bởi Giang đã khôn khéo lót đường. Mặc khác, tay chân của Giang lại có mặt ở khắp nơi.
Nhưng tiền bạc bất chính, và các cuộc vui chơi thác loạn, đã không thể mang lại cho con người một sự thanh thản, và một niềm hạnh phúc đích thực. Đó là lý do khiến cho người lâm tặc này, hằng đêm phải thao thức trăn trở không yên. Anh phải luôn đối đầu với ánh mắt mỉa mai của người đời và của mọi người trong gia đình. Anh phải luôn đối phó với luật pháp, khổ nhất là anh phải đối mặt với những ray rứt của lương tâm, mà không lúc nào anh được bình yên. Tuy tiếng nói của lương tâm rất vô hình, rất nhẹ nhàng, nhưng cũng rất đáng sợ.
Vợ con anh cũng không an tâm, mà hưởng thụ những đồng tiền bất chính của anh. Chính vì thế mà khoảng giữa năm 1999, trong một bữa liên hoan linh đình, Giang tuyên bố gát kiếm, để làm việc thiện.
Việc thiện, mà Giang nghĩ đến trước tiên là thành lập công ty thu dọn rác.
Giang thấy: Sau một ngày, thì đủ thứ các loại rác tràn ngập ở các đường phố, trông rất bẩn thiểu, mất vệ sinh, mất thẩm mỹ, và rất hôi hám. Nhất là vào những lúc thời tiết nóng nực, thì các đống rác bốc mùi, phải nói là rất khó chịu.
Với công ty của Giang, thì chỉ sau một đêm, là thị trấn lại trở nên sạch sẽ, thông thoáng, dễ chịu.
Việc thu dọn rác của công ty, ngày càng có uy tín. Từ chỗ, chỉ giải quyết rác ở thị trấn, nay công ty của Giang đã có mặt tại các bệnh viện, các trường học, các công viên, và các nhà nghỉ. Từ một đại ca, biến thành lâm tặc. Rồi từ một lâm tặc, nay đã trở thành một giám đốc. Sự đổi đời của người đàn ông này, đúng là một thông điệp, mang lại hy vọng cho tất cả những ai, đang từ hố sâu của lầm lạc, của tội lỗi, muốn ngoi lên để làm lại cuộc đời.
*****
Bạn thân mến,
Câu chuyện đổi đời như trên đây, chúng ta có thể đọc được rất nhiều trong Kinh Thánh, nhất là trong các sách Tin Mừng. Chẳng hạn:
- Từ những người đánh cá, đã trở thành tông đồ của Chúa. - Từ một người thu thuế, bị mọi người khinh khi coi thường, lại trở thành môn đệ của Chúa Giêsu. - Từ một tên cướp, đang bị đóng đinh trên thập giá, đã sát kề cái chết, thế mà đã trở thành một vị thánh, được Chúa hứa cho vào thiên đàng đầu tiên. - Rồi Phaolô, từ một kẻ bách hại đạo Chúa, lại trở thành người đi rao giảng Tin Mừng, rao giảng đạo Chúa.
Và những câu chuyện như thế, lại được nhân lên rất nhiều, dưới nhiều hình thức rất khác nhau, phải nói là nhiều vô số kể, trong suốt dòng lịch sử 2000 năm của Giáo Hội.
Bởi, ơn Chúa thì luôn luôn có sức cải hoá con người, chẳng bao giờ là muộn, để trở thành một vị thánh. Đó là niềm hy vọng, mà Giáo Hội không ngừng mang đến cho con người, trải qua mọi thời đại, không phân biệt một ai, không loại trừ một người nào.
Đọc lại lịch sử của Giáo Hội, chúng ta thấy, Giáo Hội không phải lúc nào cũng được qui tụ, bởi những thành phần tốt trong xã hội.
Chúa Giêsu nói: Trong nhà Cha Ta, vốn có nhiều chỗ ở. Cho nên, tất cả mọi người đều có chỗ đứng trong nhà của Thiên Chúa.
Tất cả mọi người đều được mời gọi, để vào làm việc trong vườn nho của Thiên Chúa. Dù là những người, đến rất muộn màn, vào giờ thứ 11, là những giờ phút cuối cùng của ngày, thì cũng đều được đón nhận và đối xử, như một người thợ đến sớm, đầu ngày.
Nói chung, những câu chuyện đổi đời trong Giáo Hội, đều là những cuộc gặp gỡ thật kỳ dịu của tình thương Thiên Chúa, với lòng sám hối của con người.
Lạy Chúa, Chúa không bao giờ thất vọng về những lầm lỡ của con. Xin cho con, luôn luôn cảm nhận được tình thương của Chúa và quyết tâm sống sao, cho xứng với tình yêu thương này. Lạy Chúa, xin giúp con. Amen.