CHÀO MỪNG BẠN ĐẾN VỚI TRANG WEB GIÁO XỨ THÁNH TÂM      (website đang được phát triển...., trang chính thức  http://www.gxthanhtamhonai.vn - eMail: GXThanhTamHN@gmail.com) Các Giám mục Kenya kêu gọi liên đới với các nạn nhân lũ lụt Kể từ tháng 3/2024, đã có 289 người chết do lũ lụt tấn công Kenya. Trong tuyên bố ngày 7/5/2024, các Giám mục Kenya đã xác định lũ lụt là một “thảm họa” và kêu gọi chính phủ can thiệp nhanh chóng để hỗ trợ người dân “đang phải vật lộn để đối phó với những hậu quả trước mắt của thảm họa này” trong khi “mưa vẫn tiếp tục, làm trầm trọng thêm tình hình vốn đã khủng khiếp”. Đọc tất cả   Các Giám mục Hàn Quốc cam kết hỗ trợ cho trẻ em, thanh thiếu niên dễ bị tổn thương Phái đoàn của Hội đồng Giám mục Hàn Quốc đã đến thăm cơ sở Starflower ở Giáo phận Inch, một cơ sở do Giáo hội điều hành dành cho trẻ em và thanh thiếu niên bị lạm dụng, và hứa sẽ hỗ trợ trẻ em và giới trẻ vượt qua khó khăn. Đọc tất cả   ĐHY Pizzaballa đến thăm Gaza để thể hiện sự hỗ trợ, liên đới với dân chúng đang đau khổ Ngày 15/5/2024, Đức Hồng y Pierbattista Pizzaballa, Thượng Phụ Công giáo Latinh của Giêrusalem, đã đến thăm Giáo xứ Thánh Gia ở Gaza nhằm thể hiện tình liên đới và hỗ trợ đối với cộng đồng nhỏ bé nhưng kiên cường. Đây là lần đầu tiên Đức Hồng y viếng thăm Gaza kể từ khi cuộc chiến Israel-Hamas bùng nổ. Đọc tất cả   Tòa Thánh: Quyền tự do của Giáo hội tại Việt Nam vì thiện ích của toàn xã hội Trong tuyên bố ngày 17/5 về cuộc gặp tại Hà Nội, nhóm công tác hỗn hợp Việt Nam – Toà Thánh đã nhắc lại mối quan hệ tốt đẹp và nhấn mạnh rằng “cộng đồng Công giáo Việt Nam sẽ tiếp tục lấy cảm hứng từ Huấn quyền của Giáo hội về việc thực hành ‘sống Phúc Âm giữa lòng dân tộc’ và đồng thời vừa là Kitô hữu tốt và công dân tốt”. Đọc tất cả   Quy định mới về các hiện tượng siêu nhiên Ngày 16/5/2024, Bộ Giáo lý Đức tin công bố những quy định mới về các hiện tượng siêu nhiên và có hiệu lực vào ngày 19/5/2024. Nội dung gồm 6 điểm để phân định các trường hợp hiện ra, theo đó xác định cả Giám mục và Toà Thánh không được tuyên bố xác định bản chất siêu nhiêu của hiện tượng, nhưng ở mức độ cho phép và thúc đẩy lòng sùng kính và hành hương. Chỉ có Đức Thánh Cha mới có quyền cho phép tiến hành các thủ tục. Đọc tất cả   Đức Thánh Cha khích lệ mọi người trở thành “vận động viên đích thực của Chúa” Gửi sứ điệp đến Hội nghị Quốc tế về Thể thao và Tâm linh diễn ra từ ngày 16 đến 18/5, Đức Thánh Cha khích lệ những ai đang làm việc trong lĩnh vực thể thao trở thành “vận động viên đích thực của Chúa”. Đọc tất cả   Đức Thánh Cha: Hang Toại đạo là dấu chỉ niềm hy vọng phục sinh Đức Thánh Cha nói với các tham dự viên phiên họp toàn thể của Uỷ ban Toà Thánh về Khảo cổ học thánh, trong buổi tiếp kiến sáng thứ Sáu, ngày 17/5 rằng: “Trong các hang toại đạo, mọi sự nói lên niềm hy vọng: về sự sống vượt trên cái chết, về sự giải thoát khỏi những nguy hiểm và cái chết nhờ công trình của Thiên Chúa trong Chúa Kitô, Mục Tử Nhân Lành”. Đọc tất cả   Đức Thánh Cha khích lệ sự cộng tác giữa Công giáo và Chính thống Hy Lạp Sáng thứ Năm ngày 16/5, Đức Thánh Cha tiếp phái đoàn của Nhà Xuất Bản chính thức của Chính thống Hy Lạp, cùng với các đại diện các cơ quan truyền giáo và từ thiện của Giáo Hội này, gọi chung là Apostoliki Diakonia: Tông đồ phục vụ. Phái đoàn đến từ Athènes và do Đức cha Agathangelos hướng dẫn. Đọc tất cả   Liên mạng Talitha Kum kỷ niệm 15 năm ra đời Từ ngày 18 đến 24/5 tới đây, Liên mạng Talitha Kum của các nữ tu Công giáo, tham gia vào các hoạt động phòng ngừa, giải cứu và đồng hành với các nạn nhân của nạn buôn người, cử hành 15 năm thành lập với các sự kiện: đại hội tại trung tâm hội nghị Fraterna Domus-Nhà Huynh đệ gần Roma, gặp gỡ Đức Thánh Cha và trao giải thưởng chống nạn buôn người năm 2024 cho các nữ tu. Đọc tất cả   Đức Thánh Cha viết lời tựa cho cuốn sách “Công lý và Hoà bình sẽ giao duyên” Viết lời tựa cho cuốn sách “Công lý và Hoà bình sẽ giao duyên”, Đức Thánh Cha nhấn mạnh hoà bình không chỉ được xây dựng bởi các cường quốc với các hiệp ước, nhưng còn bởi những cử chỉ bác ái và tha thứ được thực hiện trong cuộc sống hàng ngày. Đọc tất cả  

Giáo Phận Xuân Lộc

34 linh mục kể chuyện đời mình - Linh Mục Walter J. Burghardt, S.J.

02/04/2022 - 37
Linh mục
Williams Trienekens

Calgary, tỉnh Alberta, Canada

     Cha Bill Trienekens sinh tại Hoà-Lan năm 1932, và chịu chức linh mục năm 1961 cho Giáo Phận Calgary nước Canada. Ngài là cha sở xứ Thánh Lu-ca ở Calgary, tỉnh Alberta, Canada.
     Thời thơ ấu ở Hoà-Lan, cha Trienekens và gia đình ngài đã trải qua những điều mà những người lớn lên ở Hoa-Kỳ không cảm nghiệm được –một nước bị người ngoại quốc chiếm đóng. Đức Quốc Xã đã xâm chiếm đất nước của ngài. Việc làm, thức ăn và trường học đều thiếu thốn. Sau một thời gian dài vật lộn để giúp đỡ gia đình tiếp theo cái chết của thân phụ và gắng sức hơn nữa để có được nền học vấn căn bản, chàng trai Trienekens di cư sang Canada và theo học làm linh mục.
     Mặc dầu những thử thách đầu đời đã tạo nên một con người trưởng thành nơi cha Trienekens, song ngài vẫn khiêm nhường cho rằng có được sự trưởng thành đó là nhờ chức linh
mục mà ngài yêu quí.


     Tôi sinh ra trong một ngôi làng nhỏ chuyên về nông nghiệp ở Hòa-Lan. Lúc Thế Chiến thứ II gần kết thúc, cha tôi qua đời khi tôi mới 13 tuổi. Sau khi cha tôi mất, chúng tôi rời đến một trang trại nhỏ ở ngoại ô, và lối sống của chúng tôi thay đổi khá nhiều. Chúng tôi sống gần một phi trường quân sự bị lính Đức chiếm đóng. Họ chiếm cứ hết các trường học. Trong thời gian chiến tranh chúng tôi được học rất ít. Khi họa hoằn được người Đức cho phép đến lớp, thì chúng tôi phải học trong những hội quán công cộng tại địa phương, trong xưởng mộc, hay nhà kho. Một vài thầy giáo làm nghề dưới hầm mỏ, nên có những ngày các thầy không đến lớp dạy được. Kết quả là, khi chiến tranh kết thúc, vài người chúng tôi chỉ biết đọc, biết viết sơ sơ.
     Sau chiến tranh tôi vào học nội trú một năm. Vừa đến nơi, tôi khám phá ra mình đần quá sức, kém xa các học sinh khác. Song có một người đàn ông rất tốt đã cho tôi núp bóng và đã giúp tôi học văn và toán. Sau đó tôi ra ngoài học, tiếp theo là bốn năm văn phạm và trung học, là nơi mà cuối cùng tôi đã bắt đầu thành công trong việc học vấn. 
     Tôi đã ấp ủ ý tưởng làm linh mục từ những năm thơ ấu. Nhìn lại, tôi nhận ra rằng cha mẹ tôi đã có công rất nhiều với ơn gọi của tôi, vì các ngài yêu mến Giáo Hội và chức linh mục. Cha sở giáo xứ chúng tôi cũng gây một âm hưởng. Ngài là một người tốt, đạo đức, có tinh thần cầu nguyện, tích cực và tấm lòng mẫn cảm. Ngài không chỉ ảnh hưởng trên tôi, mà còn trên một số người trẻ cả nam lẫn nữ bước vào đời sống linh mục hay tu dòng. Vóc dáng nhỏ nhắn như cái làng của tôi, song ngài đã có cái nhìn bao quát vào thế giới, đầu tư phần lớn số lương của ngài vào việc giáo dục thanh thiếu niên, đặc biệt những em muốn vào chủng viện. Ngài giúp đỡ người ta cả tinh thần lẫn vật chất. Ngài hướng dẫn chúng tôi đi theo ơn gọi, không phải ngồi chờ mọi chuyện xảy ra, mà phải có những quyết định khiến cho mọi việc xảy ra. Khi Ngài qua đời, người ta từ khắp nơi trên thế giới đến dự lễ an táng của ngài.
     Được khích lệ trong bối cảnh này, tôi quyết định vào nhà tập. Đây là nơi lạc hậu nhất mà tôi từng được thấy, và tôi chỉ ở được có hai tháng. Vào thời điểm này cha tôi qua đời, người để lại một gia đình đông đúc, em nhỏ nhất mới có ba tháng, và lợi tức thì rất ít. Hai chị lớn của tôi, một anh trai và tôi thay phiên nhau làm việc để nâng đỡ gia đình, trong khi các em khác tiếp tục đi học. Lúc 22 tuổi, tôi đi lại khá đều đặn với một cô bạn gái, song tôi cố trì hoãn cái ý tưởng làm đám cưới, vì còn phải làm để giúp đỡ gia đình đã. Ba em trai nhỏ coi tôi như là người cha, đi đâu cũng theo. Sau cùng cô bạn gái nói với tôi:
“Tốt hơn anh nên quyết định xem anh muốn làm chồng em hay tiếp tục làm cha của các em trai em gái của anh.”
     Trong khi đầu óc tôi mang hai áp lực đó, một áp lực thứ ba xảy đến: niềm ao ước học làm linh mục. Cha sở bảo tôi: “Nếu con thực sự muốn làm linh mục, con đừng cắm dùi ở đây. Bao lâu con còn cầm chân nơi làng quê này, con vẫn còn bị yêu cầu làm người cha của gia đình con.” Vì thế tôi di cư sang Canada và học sáu năm ở chủng viện Thánh Giu-se tại Edmonton.
***
     Quan niệm về vai trò linh mục quản xứ của tôi là trước tiên tôi phải là người của hiệp nhất, là người đem người ta đến với nhau và giữ họ lại với nhau. Tôi phải cẩn thận để không bao giờ gây ra những mối bất hòa; đúng hơn, tôi là người giải quyết những bất đồng xảy ra không tránh được bất cứ ở nơi đâu có những nhóm người mang các mục tiêu khác nhau. Tôi cần phải giữ họ ngồi với nhau, để mỗi khi họ đến cử hành tiệc Thánh Thể, họ chỉ là một nhóm, cùng một trí, đồng một lòng. Khi tôi thấy thế giới của linh mục ngày nay khác xa với thời tôi còn nhỏ, tôi có thể sẽ nghĩ là vai trò của linh mục đã thay đổi. Song nó thực ra không đổi. Vị cha sở đáng kính ở làng quê tôi và tôi chia sẻ với nhau cùng một vai trò; chúng tôi là những người hiệp nhất các giáo dân trong xứ.
     Dường như mỗi linh mục đều có một mục vụ tông đồ đặc biệt thích hợp với tài năng riêng của mình. Tôi thích làm việc ở một giáo xứ trong thành phố. Tôi thích làm việc với người trẻ và tôi thích thú trong việc giảng dạy.
     Tôi đã thành công trong việc đem các nhóm lại với nhau. Thanh niên và các gia đình trẻ đã quá quen với điều mà xã hội bảo họ phải làm, cái gì nên mua, cái gì nên tạo mãi, đến nỗi những mối tương giao không được lưu tâm đủ. Mối giây ràng buộc vợ chồng lỏng lẻo; nó không tiến triển đúng cách. Quá nhiều học sinh trung học xuất thân từ những gia đình đổ vỡ. Có nhiều em lang thang. Bởi vậy sự dấn thân và lưu tâm của chúng ta cần tập trung vào người trẻ. Nếu chúng ta có người trẻ, chúng ta sẽ có tương lai.
     Giảng dạy là cơ hội tuyệt vời để liên kết người ta lại. Trong giáo xứ tôi có 2.400 gia đình; chừng 3.000 thành viên đến dự lễ cuối tuần. Còn ai khác có được cái tai nghe của 3.000 người thường xuyên như thế? Khi tôi nói với họ, tốt nhất tôi phải nói điều đáng nói. Những giờ phút hiếm hoi đó sẽ là những khoảnh khắc cao điểm của cả một tuần lễ của tôi. Sẽ chẳng có lúc nào khác để tôi có thể ảnh hưởng trên con số đông như vậy với chỉ một vài lời.
     Song là nhà giảng thuyết, tôi phải có lòng thương cảm và hiểu biết những vấn đề mà giáo dân tôi phải đương đầu. Vừa rồi một bạn trẻ đến thăm tôi. Vị mục tử của anh đã giảng một bài nẩy lửa chống lại việc ly dị. Người bạn trẻ nói với tôi:
“Con đã lập gia đình được bảy năm và có ba đứa con. Vợ con bị bệnh tâm thần. Cô ta ra đi đem cả các con theo. Con cần một chút hy vọng để có thể giải quyết được vấn đề của mình bằng cách nào đó. Thế mà con chỉ được nghe toàn những mạt sát về ly dị, không có một chút cảm thông hay hiểu biết gì về hoàn cảnh của con cả.”
     Những người có vấn đề trong hôn nhân hay có khó khăn về việc làm hoặc sức khoẻ rất cần một người nào đó đem hy vọng lại cho họ. Khi chúng ta có hy vọng, chúng ta sẽ có bình an.
***
     Chẳng còn gì có vẻ vững bền nữa cả trong xã hội của chúng ta. Đặc biệt là khó khăn cho các bạn trẻ của chúng ta để cố gắng cam kết vĩnh viễn. Khi chúng ta đảm nhận một nhiệm vụ, chúng ta cần thiết phải gạt qua một bên một số việc để chỉ nhắm vào một đích điểm. Song ngày nay chúng ta lại muốn xía ngón tay vào mọi thứ chuyện. Chúng ta muốn mọi cái tốt, mọi cái dễ chịu, và xã hội ngày nay không khuyến khích chúng ta bỏ đi một thứ gì cả. Cái kiểu môi trường đó chẳng gợi hứng được cho một người nào cam kết suốt đời với sứ vụ linh mục. Khi một người nam quyết định cưới một người nữ, thì có cả 10.000 người nữ khác mà chàng không cưới. Như vậy khi chúng ta quyết định làm bất cứ một điều gì, thì chúng ta phải gạt qua một bên vô số những hành vi khả thi khác. Khi tôi nói tôi sẽ sống đời độc thân, có nghĩa là tôi phải bỏ qua một bên nhiều thứ, dĩ nhiên kể cả tình bạn riêng tư với một phụ nữ, cũng như những con cái từ đó mà ra. Bất cứ một sự cam kết nào cũng phải có phấn đấu. Tôi phải thường xuyên nhắc nhở bản thân tôi rằng tôi là một người độc thân, và rằng tôi muốn theo đuổi quyết tâm này trong suốt quãng đời còn lại của mình.
     Khi tôi chịu chức, tôi đã chấp nhận sự kiện đây là chuyện suốt đời, song sự phấn đấu vẫn luôn có đó. Có lẽ cứ phải phấn đấu lại là một điều tốt. Một sự cam kết mà dễ dàng thì chẳng còn phải là cam kết nữa. Niềm vui đến khi ở giữa những cơn gió lốc tư bề mà mình vẫn không nao núng. Cuối đời nhìn lại mà thấy mình phạm một lỗi lầm tệ hại nhất là rời bỏ sứ vụ linh mục thì sẽ buồn biết bao! Lúc ấy tôi sẽ tự nhủ:
“Bao nhiêu năm miệt mài học hành để cuối cùng được chịu chức, bây giờ tôi đã để trôi xuống cống rãnh hết cả.” Chúng ta rất thường hay quên rằng bất cứ lời cam kết nào cũng đòi phải hy sinh, một sự tận hiến trọn vẹn bản thân mình. Nó không phải là lời cam kết một lần. Chúng ta phải lập lại lời cam kết ấy mỗi buổi sáng.
     Đã có những lần tôi đã nghĩ tới việc thu xếp va-ly và ra đi. Hầu hết các bạn lớp tôi đã rũ áo bỏ về cả rồi. Một số người trong bọn họ có viết thư bảo họ không hạnh phúc. Thật là buồn khi thấy họ xoay trở không lối thoát. Một trong những khó khăn tôi thấy khi đem những linh mục đã lập gia đình trở lại phục vụ là: rất nhiều người trong số ra đi đã già rồi. Người trẻ của giáo xứ lại cần một linh mục trẻ trung hơn để họ có thể gần gũi.
***
     Niềm vui mà hằng ngày tôi cảm nghiệm được là biết rằng sự phục vụ tôi đang dâng hiến được người ta tri ân đón nhận. Thật tuyệt vời biết mấy khi nghe giáo dân nói: “Con rất sung sướng có cha ở đây,” hoặc “Con vui mừng thấy cha tĩnh tâm trở về.” Mới đây trong lúc tập dượt cho hôn lễ, một cô phù dâu xin được nói chuyện với tôi. Cô nói: “Con đã xưng tội với cha gần một năm rồi. Đời sống con trước đó rất bê bối và cha đã thực sự giúp con. Con đã làm đúng những gì cha chỉ bảo và chấp nhận những giá trị mà Chúa Ki-tô bày ra trước mặt chúng ta. Con đã đổi đời hoàn toàn và bây giờ con rất hạnh phúc. Hôm nay con đã thoát khỏi nghiện ngập và những thói xấu đã làm khổ con.” Một sự kiện nhỏ nhoi, nhưng đầy tưởng lệ.
     Tại sao tôi còn đứng vững được? Tôi tin rằng vì tôi có đức tin vững chắc vào Chúa. Hằng ngày tôi cảm ơn Chúa về đức tin đó. Một điều khác được củng cố mỗi ngày và dễ dàng giúp tôi đứng vững là tình thương mến dạt dào của giáo dân dành cho linh mục. Mối liên hệ mật thiết với dân xứ của tôi là một món quà vô giá. Linh mục đến với giáo xứ gần giống như một con tàu. Ngài dỡ hàng và dỡ hàng mãi qua đời sống phục vụ và giảng dạy. Song ngài cũng chất cái khác lên. Ngài nhận được rất nhiều thứ từ nơi giáo dân, và khi ngài rời bến cảng, con tàu của ngài lại chất đầy.

     Nếu không có linh mục, giáo dân sẽ đi đâu khi gặp khủng hoảng? Người ta rất thường hay trở lại với tôi sau một thời gian dài từ khi tôi khuyên nhủ họ và nói: “Con không biết điều gì sẽ xảy ra nếu trước đây con đã không nói chuyện với cha.” Một hay hai người như thế cũng đủ nặng ký hơn tất cả những hy sinh mà chúng tôi được kêu gọi để cống hiến. Chức linh mục có giá trị rất lớn lao trong xã hội, cho dù ngày nay chúng tôi vẫn nhận được những bêu xấu trên báo chí.
     Sứ vụ linh mục đã đưa đẩy tôi đi khắp nơi, song cũng đã giúp tôi nên người, và cũng đem lại cho tôi niềm vui. Linh mục bây giờ hoàn toàn khác lúc tôi còn là cậu bé. Không còn phải là tiếng gọi đầy mộng mơ của những năm xưa; mà là một ơn gọi thực tế hơn nhiều. Chúng tôi giống như các ngôn sứ thời Cựu Ước. Nhiều người trong số họ bị bách hại; nhiều người đã mất mạng sống. Chúng tôi là những dụng cụ Thiên Chúa dùng để đem sự thật đến cho dân chúng, một cách rõ ràng và thuyết phục bằng hết khả năng chúng tôi. Nếu có ai đang đi tìm một cuộc chơi dã ngoại, cứ để người ấy xách giỏ của mình và đi xuống giòng sông. Người ấy sẽ không tìm thấy điều đó trong sứ vụ linh mục. Song người ấy sẽ thấy rằng: linh mục là một đời sống tuyệt diệu, một cuộc sống chan chứa niềm vui. Người ấy cũng sẽ khám phá ra rằng mình có thể tạo một ảnh hưởng tốt cho hàng trăm, hàng ngàn người vậy.







 


Nguồn: Giáo phận Xuân Lộc - giaophanxuanloc.net

× Thành công! Câu hỏi của cộng đoàn đã được gửi. Câu hỏi của quý vị sẽ được trả lời trong thời gian sớm nhất có thể. Xin cám ơn. Trân trọng.